Hơn 40 năm trước,ỏthunhậptriệuởSàiGònđểvềquêsốjin shanya lương cơ bản và phụ cấp chưa được 50 nghìn đồng nhưng tôi mua được 400 m2 ở vùng ven Tân Bình (TP HCM). Nhưng tôi xây nhà phải lợp bằng giấy dầu, làm nhà thô sơ như cái chuồng bò ở quê để ở vì tiền làm nhà đắt hơn tiền đất gấp nhiều lần.
Hiện nay, nếu hai vợ chồng có có đứa con nhưng tổng lương 30 triệu mà ở trọ, muốn mua căn hộ chung cư thì khó hơn lên trời. Bây giờ giá nhà quá cao. Thu nhập 20 triệu một tháng khó mua chung cư hai tỷ đồng. Đợi đến lúc mua được thì con cái sống vất vả ở nhà trọ gần 20 năm, tàn phá tâm tư.
Vì thế tôi cho rằng ở phố thu nhập 20 triệu nếu ở quê thu nhập 8 triệu vẫn ổn hơn về tinh thần.
Trường hợp cháu tôi tốt nghiệp bác sĩ thú y, lương làm thuê cho phòng khám hơn 20 triệu đồng một tháng. Trừ tiền ăn uống, thuê phòng trọ, xài linh tinh, nhậu nhẹt nên mỗi tháng dư cỡ 5 triệu đồng. Lúc này cháu đã 31 tuổi chưa vợ và ở trọ Sài Gòn. Tôi khuyên cháu về quê mở phòng mạch.
Cuối cùng cháu về quê mở phòng khám cách thị trấn 4 km trên quốc lộ 1A. Mỗi tháng thu nhập cỡ 15 triệu, chỉ trả tiền mặt bằng một triệu đồng, tiền điện cỡ 100 nghìn đồng, ăn cơm nhà, rau nhà, chỉ tốn gạo và cá, thịt. Nhưng thư mời đám cưới, sinh nhật, tân gia liên miên nên mỗi tháng cũng chỉ còn 5 triệu đồng.
Tuy nhiên, lời cái là làm chủ, ít nhớ nhà, bên cha mẹ, ngủ nhà rộng, không mất tiền xe mỗi khi về thăm nhà. Biết rằng mỗi người mỗi quan niệm nhưng tôi thấy lựa chọn của cháu tôi mang lại kết quả tốt.
Nguyễn Hùng
>>Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net. Gửi bài tại đây.